Người đàn ông giữ xe

“Ring ring!” – Tôi đánh tiếng chuông xe đạp khi bắt đầu rẽ vào con hẽm nhỏ trên phố.

Tôi vẫn đạp lướt qua như bao khung cảnh khác đang diễn ra sự thường nhật của đời sống. Bất chợt, tôi chú ý đến hàng xe đang được xếp thật gọn của một quán bên lề con hẽm.

Dừng xe, tôi ngoái lại nhìn.

Hàng xe được xếp thẳng tắp, khoảng cách các xe vừa sát tới và đều nhau mồn một, có thể nói là hoàn hảo. Tôi đưa mắt nhìn lên khi vừa đảo một lượt từ đầu đến cuối. Là hình ảnh một người đàn ông đã ngoài tứ tuần, khuôn mặt chữ điền có hậu với làn da rám nắng nhưng sáng đang nhìn vào hàng xe của mình. Có thể thấy trong ánh mắt sáng đó là sự hãnh diện, với hàng xe được xếp gọn gàng và lề lối, một nụ cười của sự hài lòng.

Vậy thì có gì chăng?

Có chăng, là tôi thấy phục.

Tôi cũng từng có khoảng thời gian làm công việc giữ xe cho một quán cà phê. Công việc cũng không cần mô tả thêm vì hẳn ai cũng biết được. Là dắt xe, xếp xe, và quán xuyến xe cho khách.

Làm là vậy, cũng không phải là công việc chuyên môn cao nhưng cũng khá vất vả. Với thời tiết nắng nóng, mưa gió, dắt xe, xếp xe ra vào sao cho gọn mà xe thì có nhiều loại, xe nặng có nhẹ có, vẫn phải dắt sao cho còn chỗ cho xe sau, phải tính đến hết chỗ thì xin để nhờ chỗ nhà nào, chưa kể phải luôn niềm nở đón khách đến khách về, giúp khách lấy xe,… Còn nhiều, nhưng cốt phải linh hoạt và có tánh nhẫn nại.

Làm thì ai cũng có thể, nhưng để làm đến độ hoàn hảo gọn gàng lề lối, với khoảng cách đều và đủ không va trầy xe với nhau mà người khác thấy việc đó là bình thường, là hiển nhiên và đơn giản, lại khác.

Phải là cái làm có tâm ý của một người, chứ không đơn thuần là cái làm với ý nghĩ làm xong là được. Vì với tâm ý, họ sẽ tự làm mà mãn nguyện với việc mình đã làm. Còn ý nghĩ làm cho xong thì chính người đó đã tự buông thả bản thân rồi, chứ chưa nói đến phải làm để đáp ứng yêu cầu bên ngoài nên sẽ không có được sự mãn nguyện với việc mình làm, dần cũng sanh sự cẩu thả, bất mãn, mà buồn chán đi.

Hôm nay có nhiều điều, cũng muốn viết ra bớt, mà viết bấy nhiêu đây. Vả, cũng là điều gợi tôi nhớ đến ý mình từng nghiệm rằng. Không có việc nào là nhỏ bé, là đơn giản cả.

Tôi Phụng,

Đà Nẵng, ngày 16 tháng 10 năm 2024.

Similar Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *